Chủ Nhật, 1 tháng 12, 2013



Có một vị thương gia tay trắng lập nghiệp kiếm được rất nhiều tiền, nhưng vì kinh tế không ổn định, khiến anh ta trở nên phá sản nợ nần chồng chất. Nghĩ mãi không tìm ra cách giải quyết bèn ra sông tự tử.

Vào lúc canh ba một ngày nọ, anh ta đến trước bờ sông chuẩn bị tự vẫn, bỗng nhiên nhìn thấy một thiếu nữ đang ngồi khóc thống thiết, anh ta đến hỏi cô gái: "Cô à, đêm hôm khuya khoắt cô đứng một mình ở đây làm gì?"

Cô gái buồn bã nói: "Tôi bị người yêu ruồng bỏ, tôi không muốn sống nữa, bởi vì không có anh ấy tôi không thể tiếp tục sống".

Vị thương gia vừa nghe xong lập tức phản hồi nói: "Ồ! Lạ nhĩ, sao lúc mà chưa có bạn trai, cô có thể tự sống được".

Cô gái vừa nghe xong liền bừng tỉnh và bỏ đi ý định tự tử.

Ngay lúc đó vị thương gia nọ cũng chợt nhận ra rằng: "Lúc ta chưa giàu có ta sống thế nào, ta cũng tay trắng làm nên mà".

Lúc đó cô gái quay sang hỏi vị thương gia: "Đêm hôm lạnh lẽo như vậy, ông ra đây để làm gì?"

Ông ta trả lời: "Ừ,... đâu có làm gì, chỉ là tản bộ chút vậy thôi".

-internet

Lạm bàn

Được sinh ra trên cuộc đời này đã là một may mắn. người có một tình yêu, người có công danh sự nghiệp thật sự là đã phải hạnh phúc hơn rất nhiều người. Họ đã quen nuôi dưỡng tâm hồn bằng những thứ đó nên khi chúng mất đi thì lại than trời trách đất, nghĩ cả thế giới quay lưng lại với họ, rồi đòi sống đòi chết, thiết nghĩ con người nhu nhược đến vậy sao?

Tôi có nhớ đến một câu chuyện, một cô gái trẻ cũng đang định tự tử, rồi có một cụ già đến bảo "cô hãy về nhà chào mẹ cô một tiếng" rồi cụ già bỏ đi. Câu chuyện kết thúc, quả thật, cha mẹ đã sinh ta ra, mong cho ta khôn lớn, sống vui vẻ hạnh phúc, vậy mà giờ đây, trước những trở ngại chúng ta lại bỏ cuộc, đòi từ giả cuộc sống, ta có nghĩ đến cha mẹ, nghĩ đến những người đang yêu thương ta, đang dõi theo ta từng bước? Trong bộ phim Tokyo Sonata, có một nhân vật, vì thất nghiệp, không dám đối diện với vợ mà đã về giết chết vợ rồi sau đó tự tử. ta có thể thấy cuộc sống này tuy có nhiều áp lực nhưng nếu chúng ta không thể vượt qua thì sẽ làm hại đến những người thương yêu ta và cả những người ta thương yêu nhất.

Dù đã mất tất cả nhưng thực sự cũng chỉ bằng lúc ta chưa có mà thôi. Khổ đau, vật vã, thù hận thậm chí quyên sinh khi mất mát xảy ra, xét cho cùng cũng chỉ thiệt cho mình vì trước đây ta vốn có gì đâu!


Con người sinh ra đời với hai bàn tay trắng và dù thành công hay thất bại thì cũng trở về cát bụi với hai bàn tay không, vậy thì sá gì với được mất, có không!



Categories: ,

0 nhận xét:

Đăng nhận xét