Hiển thị các bài đăng có nhãn cuoc song. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn cuoc song. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 26 tháng 3, 2014

Những câu chuyện rơi lệ về lòng tốt

Trong cuộc sống bon chen này, bên cạnh những thói hư, tật xấu, những kẻ thờ ơ, cơ hội vẫn còn nhiều nghĩa cử đẹp, đáng khâm phục. Và đôi khi những nơi mà thường bị cho là thấp hèn lại là những nơi để cho chúng ta phải cảm phục về sự giản dị và thật thà.
Chủ quán trà đá đuổi theo khách trả lại 10.000 đồng

Chuyện xảy ra ở một quán trà đá trên đường Phạm Hùng (đoạn đối diện với bến xe Mỹ Đình).

Anh Lê Văn Khiêm, khách của quán trà đá và là người chứng kiến câu chuyện kể lại: “Có một chú SV bắt xe đi về quê và tranh thủ lúc chờ xe cũng ngồi uống nước chè như tôi, khi xe gần tới thì chú này trả tiền rồi leo lên xe.

Người chồng bán hàng, trong khi người vợ tranh thủ chợp mắt trên cái võng mắc phía sau. Khi tính tiền thì người chồng tính nhầm cho chú SV kia là 26.000, sau khi chú kia lên xe thì người vợ tỉnh dậy hỏi lại là tính tiền những gì thì tính ra hết có 16.000.

Chủ quán trà đá cầm vì đuổi theo khách trả lại 10.000 đồng.



Vẻ mặt buồn rười rượi khi không tìm thấy khách để trả tiền.

Cô này cầm ví đuổi theo chiếc xe khách đang bò ra đường (vì đi chậm bắt khách) thế nhưng bao nhiêu xe mà chả biết chú SV kia đi xe nào. Chị tìm chú SV kia trên 4-5 cái xe mà không gặp thì quay lại với vẻ buồn bã.

Tôi động viên chị: "Thôi chị ạ, quan trọng là mình thật thà là được rồi, bây giờ hiếm gặp người như chị". Chị bảo: "Thương chúng nó là sinh viên như con chị, không có tiền mà lại bị mất oan 10 nghìn".


Người bán xôi ngóng khách để… trả lại tiền

Câu chuyện được chia sẻ trên facebook kể về người bán xôi tốt bụng, tìm khách để trả lại tiền vì lỡ bán xôi bị hỏng mà không biết. Người khách trong câu chuyện kể: “Ở gần nhà mình có một đôi vợ chồng rất trẻ và cô con gái bé đến thuê nhà và mở quán bán xôi sáng. Hàng ngày người ta mang cả một thúng xôi đủ loại đến và mẹ bé chỉ việc đong bán thôi.

Một lần mình sang mua 2 gói xôi xéo. Nhưng mang về nhà thì thấy đậu xanh đã bị chua. Mình lặng lẽ bỏ 2 gói xôi đi vì chắc cô bán xôi không biết.

Chiều qua, khi đi chợ ngang qua nhà họ. Hai mẹ con bé đang đứng trước cửa. Nhìn thấy mình mẹ bé gọi ầm lên: cô ơi, cô ơi, cháu mong cô mãi. Gì thế hả cháu? Cô ơi cháu xin lỗi cô. Hôm trước đậu bị chua ạ. Cháu bán gần hết, còn ế một ít, cháu ăn nốt mới phát hiện ra cô ạ. Không sao đâu cháu. Cháu không biết cơ mà. Cô ơi, ngày nào cháu cũng chờ cô đi qua. Cô cho cháu xin lỗi và cho cháu gửi lại cô tiền xôi ạ. Nói rồi hai mẹ con chạy ngay vào nhà lấy 20.000 mang ra. Cháu đã trả lại được tiền cho nhiều cô, nhiều bác rùi. Chờ mãi hôm nay cô mới qua.

Mình định không nhận nhưng nghĩ lại rất nhanh và vui vẻ nhận lại 20.000 đồng từ tay hai mẹ con. 20.000 này thật là qúy giá. Nó làm mình cảm động sâu sắc và vui ghê lắm. Mẹ bé cũng vui lắm”.


Vợ chồng đồng nát trả lại 10 cây vàng nhặt được

Câu chuyện xảy ra vào đầu năm 2013, vợ chồng anh Tiến Bắc ở Quốc Oai (Hà Nội) làm nghề thu mua đồng nát. Một lần đang phân loại đồng nát thì anh Bắc phát hiện một chiếc túi bên trong có 10 cây vàng, trong đó có 5 cây còn nguyên, 5 cây còn lại là vàng thành phẩm.

Anh Bắc và vợ.

Đợi vợ đi gom đồng nát về anh mới hỏi: “Hôm trước mình mua sắt vụn ở đâu mà người ta lại sót vàng ra ngoài?”. Lúc đầu vợ anh không tin, khi anh đưa mười cây vàng còn nguyên ra thì vợ anh mới bàng hoàng rằng: Chết thật, đống tài sản lớn của người ta thế này… mỗi ngày mua không biết bao nhiêu người, biết của ai mà trả”.

10 cây vàng là một tài sản kếch xù so với thu nhập từ buôn đồng nát của hai vợ chồng. Nhưng anh chị không tham, mà quyết chờ người đánh rơi đến tìm để trả. Anh không loan tin cho một ai biết. Theo anh thì khi biết tới sẽ có nhiều kẻ gian sẽ tới nhận vơ, còn chưa kể những kẻ xấu kề dao vào cổ cướp đi thì thành ra mình mang tiếng. Đó là tài sản lớn nên kiểu gì người ta cũng sẽ tới tìm.

Đúng như dự tính, khoảng nửa tháng sau, anh Bắc thấy có một đôi vợ chồng xuất hiện trước cửa nhà mình. Hỏi ra đúng là chủ nhân của 10 cây vàng, anh chị liền trả lại ngay.


Người bán mít rong kêu gọi “đừng hôi của”

Sự việc xảy ra vào cuối tháng 2 năm 2014, tại bùng binh giao nhau giữa các đường Hoàng Văn Thụ - Trần Lê, 3 Tháng 2 và Trần Phú thuộc phường 4, TP Đà Lạt, một thanh niên khoảng 30 tuổi vừa rút tiền từ cây ATM bước ra đã làm rớt một xấp tiền mệnh giá 100.000 đồng xuống đường. Gió lớn nên thổi tiền bay tứ tung trên mặt đường nhựa.

Chị Sơn vừa giúp nhặt tiền vừa kêu gọi mọi người “giúp người ta đi, đừng hôi của”

Hai anh xe ôm và một chị bán hàng rong gần ngã tư lao ra đường vừa nhặt tiền vừa kêu gọi người đi đường: “Nhặt tiền giùm người ta đi! Giúp người ta đi, đừng hôi của!...”. Người thanh niên mừng rỡ đón những tờ tiền người dân nhặt lại trao cho và rối rít cảm ơn. Chỉ trong nửa phút, anh thanh niên đã thu lại đủ số tiền bị rơi gần 4 triệu đồng.

Chị Phan Thị Kim Sơn, người bán mít bên đường giúp nhặt tiền, tâm sự rằng suốt hai năm bán mít ở vỉa hè, mọi người xung quanh luôn đối xử tốt với chị. Nhiều khi có việc gấp phải chạy về nhà, chị để nguyên tủ mít đi về, quay ra mọi thứ vẫn còn nguyên nên “muốn sống “tệ” cũng không được, mọi người tốt vậy mà.
-Theo Vietnamnet | Webphunu.net
Người Việt có quan tâm đến chính trị không? 
 Nhiều người nói “Không”, họ nói người Việt thờ ơ lắm. Còn tôi thì ngược lại, đâu đâu tôi cũng thấy người Việt, đặc biệt là đàn ông, bàn về chính trị.


 Các anh nói về chính trị trên bàn nhậu, ở quán cà phê đầu hẻm, trên những chuyến xe bus du lịch hay trên máy bay. Các anh nói rầm rộ nữa là đằng khác. Các anh quan tâm tới tình hình Ucraina, quan tâm tới chuyện con ông Dũng về Kiên Giang, quan tâm tới anh X với anh 4S chém nhau ra sao, ai về phe ai. Các anh cũng biết luôn là Bùi Hằng bị bắt, biết cả chuyện bé Phương Uyên đi tù, biết ngày nào có biểu tình, rồi các anh luôn tặc lưỡi thở dài: “Cũng chẳng đi tới đâu!” Tệ hơn nữa là những anh vốn hưởng quan lộc, miệng leo lẻo dạy đời: “Đúng là phường đàn bà, nghe lời xúi giục của bọn luật sư nước ngoài với mấy thằng dân chủ cơ hội trong nước, vô tù là đáng!”

Các-anh-có-bao-giờ-tự-soi-gương-3

Khi tôi hỏi các anh rằng: “Các anh có hài lòng với cái xã hội mà các anh đang sống không?” Phần nhiều các anh lắc đầu. Các anh thấy xã hội bất ổn, trộm cướp tùm lum. Chỉ cần nhắc tới 4 chữ “cảnh sát giao thông” là mặt các anh hằm hằm, chửi nào là chó vàng, nào là quân cướp ngày. Nói tới công việc là các anh than phải đút lót, chạy chọt. Các anh chán cái xã hội này vô cùng tận. Nhưng khi hỏi: “Anh nghĩ xã hội này có thay đổi được không?” Các anh cũng lắc đầu luôn. Các anh bảo: “Nhiều lúc anh cũng muốn đi biểu tình, anh cũng muốn làm cái gì đó đóng góp cho xã hội, lật đổ cái chế độ này đi. NẾU không vì vợ dại con thơ mẹ già thì anh chơi tới bến!”

Ừ, vợ dại, con thơ, mẹ già, các anh có đủ cả lý do rồi. Nhưng cho tôi hỏi các anh một tí, các anh có nhậu không? Có. Các anh nhậu cuối tuần mừng đám cưới bạn, các anh nhậu giữa tuần mừng sinh nhật cô em, các anh nhậu… vì nhậu thôi, chả cần vì gì cả. Nhậu xong rồi thì các anh đi uống bia ôm, vui nữa thì chơi tới bến mà bến nào bao cao su cũng đi vắng. Mà rượu vào rồi, nhiều khi nổi nóng chỉ vì vài câu nói, các anh sẵn sàng choảng chai bia vào đầu nhau. Rồi bản lĩnh nam nhi của các anh có thể nổi lên cuồn cuộn bằng việc kéo thêm viện binh, rượt nhau loạn cả hai bờ kênh Nhiêu Lộc ấy chứ. Hoặc khiêm nhường hơn tí, các anh leo lên xe mà không biết bằng cách nào mình lại chạy về đúng nhà mình, thế mới tài. Vậy thì những lúc đó, các anh có nghĩ cho vợ dại, con thơ, mẹ già không hả các anh?

Là doanh nhân, các anh sẵn sàng nhập những thứ phế thải của Tàu về cho dân mình ăn, xuất khẩu hàng đi thì thay vì tìm khách hàng tốt, các anh lại ép giá đồng bào mình. Các anh bỏ thời gian đi nhậu với quan chức, ép nhà cung cấp nhậu thì được chứ thời gian đó dùng để ngồi tính lại lịch sản xuất thì các anh không làm. Công trình nào cắt xén được là các anh cắt tận cùi.

Là văn nghệ sĩ, các anh lúc nào cũng mang gương mặt của kẻ bất đắc chí, thất thểu, lê lết, nhậu từ quán này sang quán kia, hạng người nào các anh cũng ngồi cùng mâm, ăn cùng bát. Chữ nghĩa các anh bao nhiêu năm qua vẫn ngần ấy thứ, vẫn là nỗi cô đơn của người nghệ sĩ không tìm được ai chia sẻ, vẫn là nỗi đau chiến tranh dù nó đã đi qua 39 năm, mới hơn chút là các anh viết về sự lạnh lùng của con người mới XHCN trong cơ chế thị trường. Làm phim thì bao nhiêu năm, các anh cũng xài hoài mấy cái chiêu hài rẻ tiền từ anh Béo tới anh Gầy, câu thoại cũ rích, tình tiết lê thê. Phim như cứt nhưng mà hễ nói tới cái cuộc đời đáng chán này là các anh bảo: “thật ra phim đấy là ý anh xiên xỏ thằng này, đá thằng kia nhé!” Ẩn ý của các anh phải được giấu kín tới mức an ninh văn hóa ngồi coi mỏi mắt vẫn không thấy chi tiết nào đáng để cắt xén là thì các anh mới yên tâm. Các anh cũng vỗ ngực rằng mình là nghệ sĩ, những kẻ thức thời, thế nhưng khi được những giải thưởng của Hội Điện Ảnh, Hội Nhà Văn, những kẻ làm nghệ thuật theo trường phái cừu đi thẳng lối, thì các anh lại khoe lấy khoe để.

Là giảng viên đại học, ngày nào các anh cũng lên bục giảng để nói những điều giống nhau năm này sang năm khác. Bao nhiêu người trong số các anh đọc thông viết thạo một thứ ngoại ngữ để có thể đọc tài liệu tham khảo? Cuối tuần các anh bận đá bóng, bận chơi tennis, bận chạy sô dạy từ tỉnh này sang tỉnh kia.

Con cái là sự nghiệp, các anh luôn bảo thế, vậy thì 1 tháng các anh đưa con đi chơi được mấy lần? Để trả lời những câu hỏi của con mình, để khuyên nó thành một công dân tử tế, một tháng các anh đọc được mấy quyển sách? Các anh có biết chơi 1 thứ nhạc cụ nào đó để chơi cùng con mình không? Thương vợ, sau 20 năm cưới nhau, các anh có mấy cô bồ? Thương mẹ già, một năm anh đưa mẹ đi du lịch được mấy lần? Hay chỉ đơn giản là bỏ nhậu cuối tuần về lau cái tủ, sửa cái bếp cho mẹ, các anh có làm được không? Vợ con các anh có thật sự đòi hỏi nhà lớn, xe đẹp hay đó chính là những phương tiện để thỏa mãn sĩ diện nam nhi của chính các anh? Các anh có mẹ để chịu trách nhiệm cho quá khứ, vợ chịu trách nhiệm về hiện tại còn con chịu trách nhiệm cho tương lai.

Như vậy, những câu chuyện chính trị cuối cùng cũng chỉ là dĩa mồi trên bàn nhậu của các anh dưới hình thức những tin đồn. Những người đàn ông quan tâm đến chính trị thực thụ họ có vẻ đẹp riêng của mình. Đó là vẻ đẹp của những người ham hiểu biết, của những người sở hữu đầu óc phản biện và tin vào sự liêm chính của con đường mà họ theo đuổi. Giữa những người đàn ông mặt béo bụng phệ làm quan tham với những người đàn ông cương nghị đang đối mặt với cái ác, giữa một người đàn ông đang đợi ngày chết vì bệnh tật do ăn nhậu với một người đang ngồi chờ mãn hạn tù vì thể hiện quyền tự do ngôn luận, các anh nghĩ chúng tôi chọn ai?



Các anh có bao giờ soi gương không? Một bữa nào đó, các anh thử cầm trên tay tấm hình của mình ở tuổi 20 và nhìn lại mình ở tuổi 35-40 trong gương. Hai hình ảnh đó khác nhau nhiều lắm phải không các anh. Đâu rồi những góc cạnh cương nghị trên gương mặt, đâu rồi thần thái của đôi mắt sáng. Giờ đây, các anh thấy mặt mình mỡ lấp hết xương, đẩy cả mắt mũi miệng dồn thành một chùm về phía trước, mắt các anh lu mờ đi. Các anh đánh mất hết những ước vọng, những lý tưởng tuổi 20, các anh đánh mất cả sự chính trực, đánh mất thần thái, tinh anh của mình.

Tôi nói ra thế này, hẳn sẽ có anh bảo: “Con đấy lấy thằng chồng Tây rồi quay lại to mồm chê trai Việt.” Người ta nói: “Trai khôn tìm vợ chợ đông, gái khôn tìm chồng giữa chốn ba quân”, tôi đây nhan sắc trung bình, nhưng giả mà không lấy được đấng nam nhi chính trực thì thà đêm nằm “trơ cái hồng nhan với nước non”, ôm gối chiếc cô phòng chứ ai lại lấy phải những tấm chồng chỉ để phí cái xuân xanh.

Lyon 24/03/2014
Lan-Phương

Thứ Bảy, 15 tháng 2, 2014


Một ngày nọ, con lừa của một ông chủ trang trại sảy chân rơi xuống một cái giếng. Lừa kêu la tội nghiệp hàng giờ liền. Người chủ trang trại cố nghĩ xem nên làm gì. Cuối cùng ông quyết định: con lừa đã già, dù sao thì cái giếng cũng cần được lấp lại và không ích lợi gì trong việc cứu con lừa lên cả.
Ông nhờ vài người hàng xóm sang giúp mình. Họ xúc đất và đổ vào giếng. Ngay từ đầu, lừa đã hiểu chuyện gì đang xảy ra và nó kêu la thảm thiết. Nhưng sau đó lừa trở nên im lặng. Sau một vài xẻng đất, ông chủ trang trại nhìn xuống giếng và vô cùng sửng sốt.
Mỗi khi bị một xẻng đất đổ lên lưng, lừa lắc mình cho đất rơi xuống và bước chân lên trên. Cứ như vậy, đất đổ xuống, lừa lại bước lên cao hơn. Chỉ một lúc sau mọi người nhìn thấy chú lừa xuất hiện trên miệng giếng và lóc cóc chạy ra ngoài.

Cuộc sống sẽ đổ rất nhiều thứ khó chịu lên người bạn. Hãy xem mỗi vấn đề bạn gặp phải là một hòn đá để bạn bước lên cao hơn. Chúng ta có thể thoát khỏi cái giếng sâu nhất chỉ đơn giản bằng cách đừng bao giờ đầu hàng.




Thứ Bảy, 21 tháng 12, 2013



Ngày xưa, có một ông vua rất thích ngựa thiên lý. Vua đã phái người đi khắp nơi để tìm kiếm, nhưng suốt 3 năm trôi qua mà vẫn không tìm được một con ngựa thiên lý nào.
Một vị đại thần tự nguyện đứng ra đảm nhiệm việc này. Ông ta tâu với vua:
- Tâu bệ hạ, bệ hạ chỉ cần giao cho thần một nghìn hai trăm lượng vàng, thần sẽ mua về cho bệ hạ một con ngựa thiên lý.
Nhà vua rất vui mừng, giao cho ông ta một nghìn hai trăm lượng vàng. Vị đại thần đi khắp nơi, hỏi thăm nhiều người, cuối cùng cũng có tin về một con ngựa thiên lý. Nhưng khi vị đại thần tìm được đến nơi thì con ngựa đã chết. Vị đại thần nghĩ, giờ mà quay về tay không thì biết ăn nói làm sao. Thế là ông ta bèn bỏ ra 500 lượng vàng để mua xương của con ngựa chết. Trở về hoàng cung, vị đại thần tâu với nhà vua rằng ông ta đã mua được ngựa thiên lý. Nhà vua rất đỗi vui mừng, sai dắt ngựa ra cho vua xem.
Vị đại thần mở một chiếc bao lấy xương ngựa ra dâng lên vua. Nhà vua nổi giận, bảo:
- Cái trẫm cần là một con ngựa sống cậy được ngàn dặm một ngày. Khanh lại mang về một đống xương ngựa vô dụng. Khanh định đùa giỡn với trẫm sao?
Vị đại thần bình tĩnh nói:
- Nếu người ta biết bệ hạ dám bỏ 500 lượng vàng ra để mua xương của một con ngựa thiên lý đã chết, thì lo gì không có người mang ngựa thiên lý đến dâng cho bệ hạ.
Nhà vua không tin lắm, nhưng cũng không trách tội vị đại thần nữa. Tin đó được truyền đi, người ta đều tin đức vua là một người yêu ngựa thiên lý thật sự. Chẳng bao lâu sau, nhà vua đã được dâng tặng những con ngựa thiên lý tốt nhất.

Lạm bàn:
Làm bất kỳ điều gì cũng không nên chỉ nói miệng, mà phải thể hiện thành ý và có hành động cụ thể, như thế mới được người khác tin tưởng và nể phục.


-internet

Chủ Nhật, 8 tháng 12, 2013



Sau khi tốt nghiệp ra trường, Chuan và Jing cùng làm chung trong một công ty và cả hai đều làm việc rất siêng năng. Sau nhiều năm làm việc, Jing được đề cử làm điều hành kinh doanh trong khi Chuan vẫn làm đại diện kinh doanh. Một ngày kia, Chuan đã đệ đơn xin từ chức và than phiền rằng sếp không coi trọng những nhân viên làm việc chăm chỉ mà chỉ đề cử người biết nịnh bợ.

Biết rằng Chuan đã làm việc rất chăm chỉ trong nhiều năm, nhưng để giúp Chuan nhận ra sự khác biệt giữa anh ta và Jing, ông chủ đã yêu cầu Chuan đi ra chợ tìm xem có người bán dưa hấu nào hay không. Chuan quay trở về và trả lời "có". Ông chủ lại hỏi bao nhiêu tiền một ký dưa? Chuan quay trở lại chợ và về trả lời là "12 đồng một ký". Ông chủ tiếp tục hỏi dưa có tươi không? Khi Chuan đề nghị quay lại chợ, ông chủ đã ngăn Chuan: "Để tôi nhờ một người hỏi hộ chúng ta"

Và khi ông chủ gọi điện cho Jing với cùng yêu cầu - tìm người bán dưa ngoài chợ. Jing đã trở về với câu trả lời: "Ở chợ chỉ có một người bán dưa, giá 12 đồng một ký, 100 đồng cho mười ký. Trên bàn có 58 quả dưa, mỗi quả nặng 15kg được mua từ miền Nam cách đây hai ngày. Tất cả đều tươi, đỏ ruột và rất ngon”.

Nghe xong Chuan cảm thấy rất thấm thía và nhận ra được sự khác biệt giữa anh và Jing. Anh quyết định không nghỉ việc nữa và tiếp tục ở lại để được học hỏi từ Jing.

Các bạn ạ, một người thành công hơn khi họ có óc quan sát hơn, suy nghĩ sâu sắc hơn và hiểu sự việc cặn kẽ hơn. Cùng một sự việc, người thành công hơn sẽ thấy được tương lai mấy năm sau, trong khi bạn chỉ có thể thấy được ngày mai. Sự khác biệt của một năm và một ngày là 365 lần đấy bạn ạ.

-internet

Chủ Nhật, 1 tháng 12, 2013



Có một vị thương gia tay trắng lập nghiệp kiếm được rất nhiều tiền, nhưng vì kinh tế không ổn định, khiến anh ta trở nên phá sản nợ nần chồng chất. Nghĩ mãi không tìm ra cách giải quyết bèn ra sông tự tử.

Vào lúc canh ba một ngày nọ, anh ta đến trước bờ sông chuẩn bị tự vẫn, bỗng nhiên nhìn thấy một thiếu nữ đang ngồi khóc thống thiết, anh ta đến hỏi cô gái: "Cô à, đêm hôm khuya khoắt cô đứng một mình ở đây làm gì?"

Cô gái buồn bã nói: "Tôi bị người yêu ruồng bỏ, tôi không muốn sống nữa, bởi vì không có anh ấy tôi không thể tiếp tục sống".

Vị thương gia vừa nghe xong lập tức phản hồi nói: "Ồ! Lạ nhĩ, sao lúc mà chưa có bạn trai, cô có thể tự sống được".

Cô gái vừa nghe xong liền bừng tỉnh và bỏ đi ý định tự tử.

Ngay lúc đó vị thương gia nọ cũng chợt nhận ra rằng: "Lúc ta chưa giàu có ta sống thế nào, ta cũng tay trắng làm nên mà".

Lúc đó cô gái quay sang hỏi vị thương gia: "Đêm hôm lạnh lẽo như vậy, ông ra đây để làm gì?"

Ông ta trả lời: "Ừ,... đâu có làm gì, chỉ là tản bộ chút vậy thôi".

-internet

Lạm bàn

Được sinh ra trên cuộc đời này đã là một may mắn. người có một tình yêu, người có công danh sự nghiệp thật sự là đã phải hạnh phúc hơn rất nhiều người. Họ đã quen nuôi dưỡng tâm hồn bằng những thứ đó nên khi chúng mất đi thì lại than trời trách đất, nghĩ cả thế giới quay lưng lại với họ, rồi đòi sống đòi chết, thiết nghĩ con người nhu nhược đến vậy sao?

Tôi có nhớ đến một câu chuyện, một cô gái trẻ cũng đang định tự tử, rồi có một cụ già đến bảo "cô hãy về nhà chào mẹ cô một tiếng" rồi cụ già bỏ đi. Câu chuyện kết thúc, quả thật, cha mẹ đã sinh ta ra, mong cho ta khôn lớn, sống vui vẻ hạnh phúc, vậy mà giờ đây, trước những trở ngại chúng ta lại bỏ cuộc, đòi từ giả cuộc sống, ta có nghĩ đến cha mẹ, nghĩ đến những người đang yêu thương ta, đang dõi theo ta từng bước? Trong bộ phim Tokyo Sonata, có một nhân vật, vì thất nghiệp, không dám đối diện với vợ mà đã về giết chết vợ rồi sau đó tự tử. ta có thể thấy cuộc sống này tuy có nhiều áp lực nhưng nếu chúng ta không thể vượt qua thì sẽ làm hại đến những người thương yêu ta và cả những người ta thương yêu nhất.

Dù đã mất tất cả nhưng thực sự cũng chỉ bằng lúc ta chưa có mà thôi. Khổ đau, vật vã, thù hận thậm chí quyên sinh khi mất mát xảy ra, xét cho cùng cũng chỉ thiệt cho mình vì trước đây ta vốn có gì đâu!


Con người sinh ra đời với hai bàn tay trắng và dù thành công hay thất bại thì cũng trở về cát bụi với hai bàn tay không, vậy thì sá gì với được mất, có không!



Thứ Sáu, 29 tháng 11, 2013



Thời sinh viên, ăn chơi đàn đúm quá nên nợ nần ngập đầu. Cuối năm gần thi không có tiền đóng học phí, vò đầu bứt tai tìm cách.

Thằng bạn cùng quê sang đưa cho mấy trăm ngàn bảo "mày lấy đóng đi, tao vẫn còn”. Mừng húm không kịp cám ơn.

Hôm sau thấy nó đi bộ, gặng mãi nó mới bảo xe đạp bán rồi. Xấu hổ không dám hỏi nguyên do…

Cuộc sống xô bồ, ra trường mỗi thằng một nơi. Một bận đi làm về thì cũng thằng bạn cù lần ấy đứng sẵn trước cửa nhà, vẫn bộ dạng nhà quê như hồi còn đi học. Tay cầm một con gà ta to tướng.

- Ối, mày lên lúc nào đấy, sao không gọi tao trước, lên có việc gì à?

- Đâu có, tao thấy lâu ngày anh em không tụ tập thì lên chơi với tụi mày thôi, việc đếch gì đâu?

Tôi đứng lặng người hổ thẹn, giá mà ai cũng như thằng bạn tôi, đến thăm nhau chỉ vì thấy nhớ nhau ...


-internet



Trong vụ cướp nhà băng được cho là ở Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, một tên cướp hét lên: "Tất cả đứng im, nên nhớ tiền thuộc về Nhà nước, còn mạng sống thuộc về chúng mày!"

Mọi người trong ngân hàng nghe xong liền im lặng nằm xuống.

> Điều này được gọi là: "Cách thức khai tâm - Thay đổi những suy nghĩ theo lối mòn"


-
Có cô nhân viên nằm trên bàn trong tư thế khêu gợi, một tên cướp hét lên: "Làm ơn cư xử văn minh, chúng tôi là cướp chứ không phải những kẻ hiếp dâm!"

> Điều này được gọi là "Hành xử chuyên nghiệp - Chỉ tập trung vào công việc mà bạn được huấn luyện!"

-
Khi tên cướp quay lại, một tên cướp trẻ hơn (có bằng MBA) nói với tên cướp già hơn (kẻ mới tốt nghiệp hết phổ thông): "Đại ca, có phải đếm xem chúng ta cướp được bao nhiêu?". Tên cướp già gằn giọng: "Mày ngu lắm, bao nhiêu tiền, đếm thế nào được? Đợi đi, tối nay TV sẽ nói chúng ta cướp được bao nhiêu!"


> Điều này được gọi là: "Kinh nghiệm - Ngày nay thì kinh nghiệm quan trọng hơn giấy tờ, sách vở"
-
Sau khi băng cướp rời khỏi, giám đốc chi nhánh định gọi báo cảnh sát. Kế toán trưởng vội vã chạy đến, thì thầm vào tai ngài: "Đợi đã, hay để 5 triệu chúng ta biển thủ vào trong số bị băng cướp lấy mất!"


> Điều này được gọi là: "Bơi theo dòng nước - Chuyển đổi những tình huống bất lợi trở thành thuận lợi"

-
Người giám đốc tự nhủ: "Vậy thật tuyệt nếu cứ mỗi tháng lại có một vụ cướp!"

> Điều này được gọi là: "Hãy loại bỏ những điều khó chịu - Hạnh phúc là điều quan trọng nhất"

-
Ngày hôm sau, TV đưa tin 100 triệu đã bị cướp khỏi nhà băng. Những tên cướp đếm đi đếm lại thì chỉ có 20 triệu. Chúng rất giận dữ: "Chúng ta mạo hiểm mạng sống của mình chỉ để lấy 20 triệu, bọn chó lãnh đạo chỉ ngồi chơi mà cướp được 80 triệu. Đúng là học hành, có bằng cấp thì chúng nó được ngồi cái ghế đấy, cướp tiền siêu đẳng hơn chúng ta!"

> Điều này giải thích tại sao: "Kiến thức thì giá trị như vàng"

-
KẾT LUẬN: Trong cuộc sống luôn có những điều chúng ta có thể nhanh chóng nhìn ra, có những điều không như chúng ta thấy từ bên ngoài, và chân lý chỉ mang tính tương đối.
Quan trọng nhất là thái độ đối với cuộc sống này, hay cách nhìn chúng ta lựa chọn để mang lại vui vẻ, hạnh phúc cho bản thân, cho những người thân xung quanh mình.

-internet

Vị Tổng giám đốc gọi hắn lên và hỏi chuyện:


- Tôi thấy cậu cũng đứng đắn, chững chạc và rạch ròi. Vậy sao trong công ty vẫn có lời ra tiếng vào, dị nghị đàm tếu thế?

Hắn trả lời:

- Thưa anh, trời nắng hạn cả tuần nay, đang trưa nắng gắt bỗng đổ trận mưa rào, người nông dân mừng rỡ ra mặt vì ruộng đất thoát khỏi hạn hán, kẻ làm nghề rửa xe hớn hở vì khách rửa xe đông, nhưng những người đang trên đường thì lại ghét vì đường bẩn và mưa ướt người.

Trăng mùa thu sáng vằng vặc như gương treo trên bầu trời đêm, hàng thi nhân vui mừng gặp dịp thưởng du ngâm vịnh, nhưng bọn đạo chích lại ghét vì ánh trăng quá sáng tỏ.

Trời đất kia vốn vô tư không thiên vị, mà cơn nắng mưa thời tiết vẫn bị thế gian trách hận ghét thương. Còn bản thân em cũng đâu phải một người vẹn toàn thì làm sao tránh khỏi tiếng chê bai chỉ trích.

Cho nên em nghĩ rằng: Đối với tiếng thị phi trong thế gian nên bình tâm suy xét, đừng nên vội tin nghe. Cấp trên nghe lời thị phi thì nhân viên bị hại. Cha mẹ tin nghe lời thị phi thì con cái bị ruồng bỏ. Vợ chồng tin nghe lời thị phi thì gia đình ly tán.

Tiếng thị phi của thế gian nọc độc còn hơn rắn rết, bén hơn gươm đao, giết người không rướm máu.

Cho nên cứ an nhiên mà sống thôi!

-internet






Hồi tôi quen cô bạn làm cửa hàng mỹ nghệ ,tôi xách về nhà cái khung kính lồng hai chữ "thôi kệ" do nhà thư pháp Thanh Sơn viết. Thoạt đầu nhìn thấy vô duyên tệ! Người ta viết thư pháp chọn câu thơ, câu nhạc, từ ngữ gì hay ho mà viết, cái ông này viết hai chữ thuần Việt, ít nghĩa, lại là " khẩu ngôn" cho trạng thái tâm lý chán ngán ,phó mặc, buông xuôi...Hết sức tiêu cực! Thế rồi có những lúc phải lo lắng, suy nghĩ, tính toán...mệt cả óc, chợt nhìn thấy " thôi kệ!" nên quyết định luôn. Thôi kệ cũng khá tích cực trong trạng thái cần quyết định: " quẳng quánh lo đi mà vui sống". Làm sao mà quẳng được nếu không chấp nhận thôi kệ! Cứ mặc cho số phận. Ừ ! "Chịu khó không bằng có thời!", " mưu sự tại nhân thành sự tại thiên" " sướng khổ có số". Ngẫm lại sự đời đúng thế thật!


Vì cái gì mà thế sự nhiễu nhương thế này?!

Đời người chỉ là quảng thời gian từ khi sinh đến khi tử, dài ngắn tùy số phận định đoạt, sướng khổ cũng thế! Chẳng ai được chọn cha mẹ, dòng giống, hoàn cảnh để sinh ra, chẳng ai có thể quyết định cho cái chết của mình (ngay cả tự tử cũng do số phận định đoạt, vì phải có các điều kiện cần và đủ để quyết định và thực hiện, nếu không sẽ có những khả năng ngăn chặn). Vậy mà trong quảng thời gian quá ngắn ngủi của đời người, con người cứ mãi miết đi theo một qui trình định trước bởi các bản năng.
Thứ tham, sân, si, hỉ, ái, nộ của lục súc được loài động vật cao cấp này nâng lên thành cái quyền sở hữu những thứ trang sức như quyền lực, tiền của...Và xã hội bỗng xuất hiện hình thái sơ khai: thống trị và nô lệ.
Khi con người đi tìm cái tôi của mình trong đám đông?! Họ chỉ có thể tìm thấy khi ánh mắt đó sợ hãi và khuất phục trước quyền uy của họ?!
Và kết quả là ra đường thì gặp vua, vua to vua nhỏ, vua cha vua con, vua quyền, vua lực...vua đầy đường đầy chợ, đầy thương trường, chính trường!
Nếu không làm được vua thì chỉ còn làm nô lệ!
Chuyện mới toanh: có ông tiến sĩ trẻ, mới từ nước ngoài về nhận chức giảng viên ở trường ĐHBK, chạy xe máy rất đúng luật, dừng xe ở ngã tư đèn đỏ, bị một xe phía sau húc vào đuôi, ông đem luật ra mà nói phải trái, đám thanh niên rút nhị côn ra nói lực với ông, cái thời "Thạch Sanh thì ít Lý Thông thì nhiều", nên khi cảnh sát 113 đến nơi, ông đã được kéo vào nhà dân nằm chờ xe cấp cứu. Bây giờ ông còn nằm hôn mê! Chắc phòng tổ chức đang tiếc tiền đã cho ông ăn học. Mấy ông vua lực chắc đang nhậu mừng chiến công hiển hách ở quán bar, nhà hàng. Mấy vua cha đang cãi nhau về chuyện ma túy, ông nào có con nghiện thì bảo nên gọi đó là bệnh, ông nào không con cháu gì dính tới nghiện thì bảo đó là tệ nạn! Ông tiến sĩ đừng ra nước ngoài, thì ông đã được học cái thói hèn của dân nô lệ: Đúng sai gì cũng cười, cũng gật gật đầu, miệng lẫm bẩm: Xin lỗi! Cũng sẵn sàng móc tiền ra thế mạng...thì đâu đến nỗi! Cái lỗi là ông học nhiều mà không biết là có nhiều người không học! May mà gặp vua lực, chứ gặp vua quyền thì có khi ông còn bị thêm cái tội " chống người thi hành công vụ", chờ nếu tỉnh được thì ra tòa lãnh án! Không thôi kệ! Thì làm gì?

Không đọc báo từ khi mục tin buồn cũng không chính xác, vô mạng thì thiên hạ ai cũng đua nhau làm thầy, ai cũng phất một lá cờ chính nghĩa để chửi bới, miệt thị người khác. Ai cũng dành phần "đứng vào chỗ đúng, để nhìn thấy cái sai, mà chẳng ai chịu đứng vào chỗ sai để nhìn thấy cái đúng". Có vẻ như bây giờ người ta không đọc để mà học hỏi, đọc để mà hiểu; mà họ đọc để tìm học trò, xem đứa nào dốt để dạy bảo, để chửi bới! Lạ thật! Kiểu này hết hàm hồ thì phát triển đến côn đồ mất! Làm gì không thôi kệ!? May mà còn tìm được người để học hỏi, thế cũng an ủi cho thời gian nhốt mình trong phòng như kẻ nghiện net, để khỏi ra đường gặp vua, để khỏi lắc đầu ngao ngán đến mõi cổ, để khỏi lẩm bẩm xin lỗi đến mõi miệng! Thôi kệ!

Chuyện dân sinh đã nhập nhằng, chuyện quốc thái lại càng bê bết! Cũng cảnh kẻ Bắc người Tây. Mỗi người một ý! Nghiệp nước nặng như gông! Chẳng biết còn cùm dân bao nhiêu kiếp nữa! Hết chống ngoại xâm lại tranh quyền tranh bá! Lặp lại lịch sử, mà làm như lập lại lịch sử!
Bàn quốc sự ồn như ếch trong ao! Nhìn xuống mũi chân mình mà nói chuyện trời cao!
Đọc văn bản luật 15.6 mù cả mắt, tối cả mày! Trời đất đen thui, vần vũ như bão, lốc sắp giáng xuống, đến nỗi ký năm 08 mà tưởng ký năm 78. Một lời hứa như ánh sáng cuối đường hầm, như ánh nắng xuyên qua kẻ mây, chút hy vọng bão tan! Hy vọng với chả thất vọng làm gì? Thứ nào cũng có lý do, cũng tính cái quyền, cái lợi trong đó hết rồi. Cái chính là họ tính cho ai ngoài họ? Thôi kệ!

Làm gì mà không thôi kệ?! Đã không thể đội đá vá trời, không thể làm vua thì làm nô lệ chứ làm gì mà không thôi kệ?
Thôi kệ đi cho khỏi nhức đầu!

-internet

vi → en
Do not stop the shelf ? ! Has not the skin and sky , the king could not slavery but do not stop the shelf ? Come off the shelf go for headaches !

Thứ Năm, 28 tháng 11, 2013

Một nhóm sinh viên, sau khi tốt nghiệp ra trường đều có công việc tốt, rủ nhau về thăm thầy giáo cũ. Sau một hồi trò chuyện, họ bắt đầu phàn nàn về những căng thẳng trong công việc cũng như trong cuộc sống. Nghe vậy, người thầy đi vào bếp và quay trở ra với một bình cà phê lớn cùng những chiếc tách khác nhau: chiếc bằng sứ, chiếc bằng nhựa, chiếc thuỷ tinh, chiếc bằng pha lê, có vài chiếc tách trông rất đơn giản, nhưng cũng có cái rất đắt tiền. Người thầy bảo các học trò tự chọn tách và rót cà phê cho mình.
Sau khi mỗi người đều đã có một tách cà phê, người thầy bắt đầu nói:

- Nếu các em chú ý thì sẽ nhận ra điều này: những chiếc tách đắt tiền và đẹp đều đã được lấy hết, chẳng ai đụng đến những chiếc tách rẻ tiền cả. Có lẽ mọi người sẽ cảm thấy điều này thật bình thường vì ai chẳng muốn chọn cho mình cái tốt nhất, nhưng điều ấy lại chính là nguồn gốc của mọi vấn đề rắc rối trong cuộc sống của các em.

Điều mà chúng ta thực sự cần là cà phê, chứ không phải chiếc tách, nhưng ai cũng vội vàng chọn những chiếc tách tốt nhất, rồi sau đó còn liếc mắt qua người bên cạnh để xem tách của họ có đẹp hơn tách của mình không.

Cuộc sống chính là cà phê, còn công việc, tiền bạc và địa vị xã hội chính là những chiếc tách. Chúng là công cụ để giữ và chứa đựng cuộc sống, và không làm thay đổi chất lượng cuộc sống chúng ta. Đôi khi, vì chúng ta cứ tập trung vào chiếc tách, mà bỏ qua việc thưởng thức hương vị cà phê mà cuộc sống cho chúng ta.

Vậy đó. Hãy thoải mái nhâm nhi cà phê của mình, và đừng để những chiếc tách ảnh hưởng quá mức đến vị cà phê tuyệt vời đó.

-Internet.