Hiển thị các bài đăng có nhãn thanh cong. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn thanh cong. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Bảy, 21 tháng 12, 2013



Ngày xưa, có một ông vua rất thích ngựa thiên lý. Vua đã phái người đi khắp nơi để tìm kiếm, nhưng suốt 3 năm trôi qua mà vẫn không tìm được một con ngựa thiên lý nào.
Một vị đại thần tự nguyện đứng ra đảm nhiệm việc này. Ông ta tâu với vua:
- Tâu bệ hạ, bệ hạ chỉ cần giao cho thần một nghìn hai trăm lượng vàng, thần sẽ mua về cho bệ hạ một con ngựa thiên lý.
Nhà vua rất vui mừng, giao cho ông ta một nghìn hai trăm lượng vàng. Vị đại thần đi khắp nơi, hỏi thăm nhiều người, cuối cùng cũng có tin về một con ngựa thiên lý. Nhưng khi vị đại thần tìm được đến nơi thì con ngựa đã chết. Vị đại thần nghĩ, giờ mà quay về tay không thì biết ăn nói làm sao. Thế là ông ta bèn bỏ ra 500 lượng vàng để mua xương của con ngựa chết. Trở về hoàng cung, vị đại thần tâu với nhà vua rằng ông ta đã mua được ngựa thiên lý. Nhà vua rất đỗi vui mừng, sai dắt ngựa ra cho vua xem.
Vị đại thần mở một chiếc bao lấy xương ngựa ra dâng lên vua. Nhà vua nổi giận, bảo:
- Cái trẫm cần là một con ngựa sống cậy được ngàn dặm một ngày. Khanh lại mang về một đống xương ngựa vô dụng. Khanh định đùa giỡn với trẫm sao?
Vị đại thần bình tĩnh nói:
- Nếu người ta biết bệ hạ dám bỏ 500 lượng vàng ra để mua xương của một con ngựa thiên lý đã chết, thì lo gì không có người mang ngựa thiên lý đến dâng cho bệ hạ.
Nhà vua không tin lắm, nhưng cũng không trách tội vị đại thần nữa. Tin đó được truyền đi, người ta đều tin đức vua là một người yêu ngựa thiên lý thật sự. Chẳng bao lâu sau, nhà vua đã được dâng tặng những con ngựa thiên lý tốt nhất.

Lạm bàn:
Làm bất kỳ điều gì cũng không nên chỉ nói miệng, mà phải thể hiện thành ý và có hành động cụ thể, như thế mới được người khác tin tưởng và nể phục.


-internet

Chủ Nhật, 8 tháng 12, 2013



Sau khi tốt nghiệp ra trường, Chuan và Jing cùng làm chung trong một công ty và cả hai đều làm việc rất siêng năng. Sau nhiều năm làm việc, Jing được đề cử làm điều hành kinh doanh trong khi Chuan vẫn làm đại diện kinh doanh. Một ngày kia, Chuan đã đệ đơn xin từ chức và than phiền rằng sếp không coi trọng những nhân viên làm việc chăm chỉ mà chỉ đề cử người biết nịnh bợ.

Biết rằng Chuan đã làm việc rất chăm chỉ trong nhiều năm, nhưng để giúp Chuan nhận ra sự khác biệt giữa anh ta và Jing, ông chủ đã yêu cầu Chuan đi ra chợ tìm xem có người bán dưa hấu nào hay không. Chuan quay trở về và trả lời "có". Ông chủ lại hỏi bao nhiêu tiền một ký dưa? Chuan quay trở lại chợ và về trả lời là "12 đồng một ký". Ông chủ tiếp tục hỏi dưa có tươi không? Khi Chuan đề nghị quay lại chợ, ông chủ đã ngăn Chuan: "Để tôi nhờ một người hỏi hộ chúng ta"

Và khi ông chủ gọi điện cho Jing với cùng yêu cầu - tìm người bán dưa ngoài chợ. Jing đã trở về với câu trả lời: "Ở chợ chỉ có một người bán dưa, giá 12 đồng một ký, 100 đồng cho mười ký. Trên bàn có 58 quả dưa, mỗi quả nặng 15kg được mua từ miền Nam cách đây hai ngày. Tất cả đều tươi, đỏ ruột và rất ngon”.

Nghe xong Chuan cảm thấy rất thấm thía và nhận ra được sự khác biệt giữa anh và Jing. Anh quyết định không nghỉ việc nữa và tiếp tục ở lại để được học hỏi từ Jing.

Các bạn ạ, một người thành công hơn khi họ có óc quan sát hơn, suy nghĩ sâu sắc hơn và hiểu sự việc cặn kẽ hơn. Cùng một sự việc, người thành công hơn sẽ thấy được tương lai mấy năm sau, trong khi bạn chỉ có thể thấy được ngày mai. Sự khác biệt của một năm và một ngày là 365 lần đấy bạn ạ.

-internet

Chủ Nhật, 1 tháng 12, 2013



Có một vị thương gia tay trắng lập nghiệp kiếm được rất nhiều tiền, nhưng vì kinh tế không ổn định, khiến anh ta trở nên phá sản nợ nần chồng chất. Nghĩ mãi không tìm ra cách giải quyết bèn ra sông tự tử.

Vào lúc canh ba một ngày nọ, anh ta đến trước bờ sông chuẩn bị tự vẫn, bỗng nhiên nhìn thấy một thiếu nữ đang ngồi khóc thống thiết, anh ta đến hỏi cô gái: "Cô à, đêm hôm khuya khoắt cô đứng một mình ở đây làm gì?"

Cô gái buồn bã nói: "Tôi bị người yêu ruồng bỏ, tôi không muốn sống nữa, bởi vì không có anh ấy tôi không thể tiếp tục sống".

Vị thương gia vừa nghe xong lập tức phản hồi nói: "Ồ! Lạ nhĩ, sao lúc mà chưa có bạn trai, cô có thể tự sống được".

Cô gái vừa nghe xong liền bừng tỉnh và bỏ đi ý định tự tử.

Ngay lúc đó vị thương gia nọ cũng chợt nhận ra rằng: "Lúc ta chưa giàu có ta sống thế nào, ta cũng tay trắng làm nên mà".

Lúc đó cô gái quay sang hỏi vị thương gia: "Đêm hôm lạnh lẽo như vậy, ông ra đây để làm gì?"

Ông ta trả lời: "Ừ,... đâu có làm gì, chỉ là tản bộ chút vậy thôi".

-internet

Lạm bàn

Được sinh ra trên cuộc đời này đã là một may mắn. người có một tình yêu, người có công danh sự nghiệp thật sự là đã phải hạnh phúc hơn rất nhiều người. Họ đã quen nuôi dưỡng tâm hồn bằng những thứ đó nên khi chúng mất đi thì lại than trời trách đất, nghĩ cả thế giới quay lưng lại với họ, rồi đòi sống đòi chết, thiết nghĩ con người nhu nhược đến vậy sao?

Tôi có nhớ đến một câu chuyện, một cô gái trẻ cũng đang định tự tử, rồi có một cụ già đến bảo "cô hãy về nhà chào mẹ cô một tiếng" rồi cụ già bỏ đi. Câu chuyện kết thúc, quả thật, cha mẹ đã sinh ta ra, mong cho ta khôn lớn, sống vui vẻ hạnh phúc, vậy mà giờ đây, trước những trở ngại chúng ta lại bỏ cuộc, đòi từ giả cuộc sống, ta có nghĩ đến cha mẹ, nghĩ đến những người đang yêu thương ta, đang dõi theo ta từng bước? Trong bộ phim Tokyo Sonata, có một nhân vật, vì thất nghiệp, không dám đối diện với vợ mà đã về giết chết vợ rồi sau đó tự tử. ta có thể thấy cuộc sống này tuy có nhiều áp lực nhưng nếu chúng ta không thể vượt qua thì sẽ làm hại đến những người thương yêu ta và cả những người ta thương yêu nhất.

Dù đã mất tất cả nhưng thực sự cũng chỉ bằng lúc ta chưa có mà thôi. Khổ đau, vật vã, thù hận thậm chí quyên sinh khi mất mát xảy ra, xét cho cùng cũng chỉ thiệt cho mình vì trước đây ta vốn có gì đâu!


Con người sinh ra đời với hai bàn tay trắng và dù thành công hay thất bại thì cũng trở về cát bụi với hai bàn tay không, vậy thì sá gì với được mất, có không!



Thứ Sáu, 29 tháng 11, 2013



Trong vụ cướp nhà băng được cho là ở Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, một tên cướp hét lên: "Tất cả đứng im, nên nhớ tiền thuộc về Nhà nước, còn mạng sống thuộc về chúng mày!"

Mọi người trong ngân hàng nghe xong liền im lặng nằm xuống.

> Điều này được gọi là: "Cách thức khai tâm - Thay đổi những suy nghĩ theo lối mòn"


-
Có cô nhân viên nằm trên bàn trong tư thế khêu gợi, một tên cướp hét lên: "Làm ơn cư xử văn minh, chúng tôi là cướp chứ không phải những kẻ hiếp dâm!"

> Điều này được gọi là "Hành xử chuyên nghiệp - Chỉ tập trung vào công việc mà bạn được huấn luyện!"

-
Khi tên cướp quay lại, một tên cướp trẻ hơn (có bằng MBA) nói với tên cướp già hơn (kẻ mới tốt nghiệp hết phổ thông): "Đại ca, có phải đếm xem chúng ta cướp được bao nhiêu?". Tên cướp già gằn giọng: "Mày ngu lắm, bao nhiêu tiền, đếm thế nào được? Đợi đi, tối nay TV sẽ nói chúng ta cướp được bao nhiêu!"


> Điều này được gọi là: "Kinh nghiệm - Ngày nay thì kinh nghiệm quan trọng hơn giấy tờ, sách vở"
-
Sau khi băng cướp rời khỏi, giám đốc chi nhánh định gọi báo cảnh sát. Kế toán trưởng vội vã chạy đến, thì thầm vào tai ngài: "Đợi đã, hay để 5 triệu chúng ta biển thủ vào trong số bị băng cướp lấy mất!"


> Điều này được gọi là: "Bơi theo dòng nước - Chuyển đổi những tình huống bất lợi trở thành thuận lợi"

-
Người giám đốc tự nhủ: "Vậy thật tuyệt nếu cứ mỗi tháng lại có một vụ cướp!"

> Điều này được gọi là: "Hãy loại bỏ những điều khó chịu - Hạnh phúc là điều quan trọng nhất"

-
Ngày hôm sau, TV đưa tin 100 triệu đã bị cướp khỏi nhà băng. Những tên cướp đếm đi đếm lại thì chỉ có 20 triệu. Chúng rất giận dữ: "Chúng ta mạo hiểm mạng sống của mình chỉ để lấy 20 triệu, bọn chó lãnh đạo chỉ ngồi chơi mà cướp được 80 triệu. Đúng là học hành, có bằng cấp thì chúng nó được ngồi cái ghế đấy, cướp tiền siêu đẳng hơn chúng ta!"

> Điều này giải thích tại sao: "Kiến thức thì giá trị như vàng"

-
KẾT LUẬN: Trong cuộc sống luôn có những điều chúng ta có thể nhanh chóng nhìn ra, có những điều không như chúng ta thấy từ bên ngoài, và chân lý chỉ mang tính tương đối.
Quan trọng nhất là thái độ đối với cuộc sống này, hay cách nhìn chúng ta lựa chọn để mang lại vui vẻ, hạnh phúc cho bản thân, cho những người thân xung quanh mình.

-internet

Vị Tổng giám đốc gọi hắn lên và hỏi chuyện:


- Tôi thấy cậu cũng đứng đắn, chững chạc và rạch ròi. Vậy sao trong công ty vẫn có lời ra tiếng vào, dị nghị đàm tếu thế?

Hắn trả lời:

- Thưa anh, trời nắng hạn cả tuần nay, đang trưa nắng gắt bỗng đổ trận mưa rào, người nông dân mừng rỡ ra mặt vì ruộng đất thoát khỏi hạn hán, kẻ làm nghề rửa xe hớn hở vì khách rửa xe đông, nhưng những người đang trên đường thì lại ghét vì đường bẩn và mưa ướt người.

Trăng mùa thu sáng vằng vặc như gương treo trên bầu trời đêm, hàng thi nhân vui mừng gặp dịp thưởng du ngâm vịnh, nhưng bọn đạo chích lại ghét vì ánh trăng quá sáng tỏ.

Trời đất kia vốn vô tư không thiên vị, mà cơn nắng mưa thời tiết vẫn bị thế gian trách hận ghét thương. Còn bản thân em cũng đâu phải một người vẹn toàn thì làm sao tránh khỏi tiếng chê bai chỉ trích.

Cho nên em nghĩ rằng: Đối với tiếng thị phi trong thế gian nên bình tâm suy xét, đừng nên vội tin nghe. Cấp trên nghe lời thị phi thì nhân viên bị hại. Cha mẹ tin nghe lời thị phi thì con cái bị ruồng bỏ. Vợ chồng tin nghe lời thị phi thì gia đình ly tán.

Tiếng thị phi của thế gian nọc độc còn hơn rắn rết, bén hơn gươm đao, giết người không rướm máu.

Cho nên cứ an nhiên mà sống thôi!

-internet