Hồi tôi quen cô bạn làm cửa hàng mỹ nghệ ,tôi xách về nhà
cái khung kính lồng hai chữ "thôi kệ" do nhà thư pháp Thanh Sơn viết.
Thoạt đầu nhìn thấy vô duyên tệ! Người ta viết thư pháp chọn câu thơ, câu nhạc,
từ ngữ gì hay ho mà viết, cái ông này viết hai chữ thuần Việt, ít nghĩa, lại là
" khẩu ngôn" cho trạng thái tâm lý chán ngán ,phó mặc, buông xuôi...Hết
sức tiêu cực! Thế rồi có những lúc phải lo lắng, suy nghĩ, tính toán...mệt cả
óc, chợt nhìn thấy " thôi kệ!" nên quyết định luôn. Thôi kệ cũng khá
tích cực trong trạng thái cần quyết định: " quẳng quánh lo đi mà vui sống".
Làm sao mà quẳng được nếu không chấp nhận thôi kệ! Cứ mặc cho số phận. Ừ !
"Chịu khó không bằng có thời!", " mưu sự tại nhân thành sự tại
thiên" " sướng khổ có số". Ngẫm lại sự đời đúng thế thật!
Vì cái gì mà thế sự nhiễu nhương thế này?!
Đời người chỉ là quảng thời gian từ khi sinh đến khi tử, dài ngắn tùy số phận định
đoạt, sướng khổ cũng thế! Chẳng ai được chọn cha mẹ, dòng giống, hoàn cảnh để
sinh ra, chẳng ai có thể quyết định cho cái chết của mình (ngay cả tự tử cũng
do số phận định đoạt, vì phải có các điều kiện cần và đủ để quyết định và thực
hiện, nếu không sẽ có những khả năng ngăn chặn). Vậy mà trong quảng thời gian
quá ngắn ngủi của đời người, con người cứ mãi miết đi theo một qui trình định
trước bởi các bản năng.
Thứ tham, sân, si, hỉ, ái, nộ của lục súc được loài động vật cao cấp này nâng
lên thành cái quyền sở hữu những thứ trang sức như quyền lực, tiền của...Và xã hội
bỗng xuất hiện hình thái sơ khai: thống trị và nô lệ.
Khi con người đi tìm cái tôi của mình trong đám đông?! Họ chỉ có thể tìm thấy
khi ánh mắt đó sợ hãi và khuất phục trước quyền uy của họ?!
Và kết quả là ra đường thì gặp vua, vua to vua nhỏ, vua cha vua con, vua quyền,
vua lực...vua đầy đường đầy chợ, đầy thương trường, chính trường!
Nếu không làm được vua thì chỉ còn làm nô lệ!
Chuyện mới toanh: có ông tiến sĩ trẻ, mới từ nước ngoài về nhận chức giảng viên
ở trường ĐHBK, chạy xe máy rất đúng luật, dừng xe ở ngã tư đèn đỏ, bị một xe
phía sau húc vào đuôi, ông đem luật ra mà nói phải trái, đám thanh niên rút nhị
côn ra nói lực với ông, cái thời "Thạch Sanh thì ít Lý Thông thì nhiều",
nên khi cảnh sát 113 đến nơi, ông đã được kéo vào nhà dân nằm chờ xe cấp cứu.
Bây giờ ông còn nằm hôn mê! Chắc phòng tổ chức đang tiếc tiền đã cho ông ăn học.
Mấy ông vua lực chắc đang nhậu mừng chiến công hiển hách ở quán bar, nhà hàng.
Mấy vua cha đang cãi nhau về chuyện ma túy, ông nào có con nghiện thì bảo nên gọi
đó là bệnh, ông nào không con cháu gì dính tới nghiện thì bảo đó là tệ nạn! Ông
tiến sĩ đừng ra nước ngoài, thì ông đã được học cái thói hèn của dân nô lệ:
Đúng sai gì cũng cười, cũng gật gật đầu, miệng lẫm bẩm: Xin lỗi! Cũng sẵn sàng
móc tiền ra thế mạng...thì đâu đến nỗi! Cái lỗi là ông học nhiều mà không biết
là có nhiều người không học! May mà gặp vua lực, chứ gặp vua quyền thì có khi
ông còn bị thêm cái tội " chống người thi hành công vụ", chờ nếu tỉnh
được thì ra tòa lãnh án! Không thôi kệ! Thì làm gì?
Không đọc báo từ khi mục tin buồn cũng không chính xác, vô mạng thì thiên hạ ai
cũng đua nhau làm thầy, ai cũng phất một lá cờ chính nghĩa để chửi bới, miệt thị
người khác. Ai cũng dành phần "đứng vào chỗ đúng, để nhìn thấy cái sai, mà
chẳng ai chịu đứng vào chỗ sai để nhìn thấy cái đúng". Có vẻ như bây giờ
người ta không đọc để mà học hỏi, đọc để mà hiểu; mà họ đọc để tìm học trò, xem
đứa nào dốt để dạy bảo, để chửi bới! Lạ thật! Kiểu này hết hàm hồ thì phát triển
đến côn đồ mất! Làm gì không thôi kệ!? May mà còn tìm được người để học hỏi, thế
cũng an ủi cho thời gian nhốt mình trong phòng như kẻ nghiện net, để khỏi ra đường
gặp vua, để khỏi lắc đầu ngao ngán đến mõi cổ, để khỏi lẩm bẩm xin lỗi đến mõi
miệng! Thôi kệ!
Chuyện dân sinh đã nhập nhằng, chuyện quốc thái lại càng bê bết! Cũng cảnh kẻ Bắc
người Tây. Mỗi người một ý! Nghiệp nước nặng như gông! Chẳng biết còn cùm dân
bao nhiêu kiếp nữa! Hết chống ngoại xâm lại tranh quyền tranh bá! Lặp lại lịch
sử, mà làm như lập lại lịch sử!
Bàn quốc sự ồn như ếch trong ao! Nhìn xuống mũi chân mình mà nói chuyện trời
cao!
Đọc văn bản luật 15.6 mù cả mắt, tối cả mày! Trời đất đen thui, vần vũ như bão,
lốc sắp giáng xuống, đến nỗi ký năm 08 mà tưởng ký năm 78. Một lời hứa như ánh
sáng cuối đường hầm, như ánh nắng xuyên qua kẻ mây, chút hy vọng bão tan! Hy vọng
với chả thất vọng làm gì? Thứ nào cũng có lý do, cũng tính cái quyền, cái lợi
trong đó hết rồi. Cái chính là họ tính cho ai ngoài họ? Thôi kệ!
Làm gì mà không thôi kệ?! Đã không thể đội đá vá trời, không thể làm vua thì
làm nô lệ chứ làm gì mà không thôi kệ?
Thôi kệ đi cho khỏi nhức đầu!