Thứ Sáu, 29 tháng 11, 2013



Thời sinh viên, ăn chơi đàn đúm quá nên nợ nần ngập đầu. Cuối năm gần thi không có tiền đóng học phí, vò đầu bứt tai tìm cách.

Thằng bạn cùng quê sang đưa cho mấy trăm ngàn bảo "mày lấy đóng đi, tao vẫn còn”. Mừng húm không kịp cám ơn.

Hôm sau thấy nó đi bộ, gặng mãi nó mới bảo xe đạp bán rồi. Xấu hổ không dám hỏi nguyên do…

Cuộc sống xô bồ, ra trường mỗi thằng một nơi. Một bận đi làm về thì cũng thằng bạn cù lần ấy đứng sẵn trước cửa nhà, vẫn bộ dạng nhà quê như hồi còn đi học. Tay cầm một con gà ta to tướng.

- Ối, mày lên lúc nào đấy, sao không gọi tao trước, lên có việc gì à?

- Đâu có, tao thấy lâu ngày anh em không tụ tập thì lên chơi với tụi mày thôi, việc đếch gì đâu?

Tôi đứng lặng người hổ thẹn, giá mà ai cũng như thằng bạn tôi, đến thăm nhau chỉ vì thấy nhớ nhau ...


-internet



Trong vụ cướp nhà băng được cho là ở Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, một tên cướp hét lên: "Tất cả đứng im, nên nhớ tiền thuộc về Nhà nước, còn mạng sống thuộc về chúng mày!"

Mọi người trong ngân hàng nghe xong liền im lặng nằm xuống.

> Điều này được gọi là: "Cách thức khai tâm - Thay đổi những suy nghĩ theo lối mòn"


-
Có cô nhân viên nằm trên bàn trong tư thế khêu gợi, một tên cướp hét lên: "Làm ơn cư xử văn minh, chúng tôi là cướp chứ không phải những kẻ hiếp dâm!"

> Điều này được gọi là "Hành xử chuyên nghiệp - Chỉ tập trung vào công việc mà bạn được huấn luyện!"

-
Khi tên cướp quay lại, một tên cướp trẻ hơn (có bằng MBA) nói với tên cướp già hơn (kẻ mới tốt nghiệp hết phổ thông): "Đại ca, có phải đếm xem chúng ta cướp được bao nhiêu?". Tên cướp già gằn giọng: "Mày ngu lắm, bao nhiêu tiền, đếm thế nào được? Đợi đi, tối nay TV sẽ nói chúng ta cướp được bao nhiêu!"


> Điều này được gọi là: "Kinh nghiệm - Ngày nay thì kinh nghiệm quan trọng hơn giấy tờ, sách vở"
-
Sau khi băng cướp rời khỏi, giám đốc chi nhánh định gọi báo cảnh sát. Kế toán trưởng vội vã chạy đến, thì thầm vào tai ngài: "Đợi đã, hay để 5 triệu chúng ta biển thủ vào trong số bị băng cướp lấy mất!"


> Điều này được gọi là: "Bơi theo dòng nước - Chuyển đổi những tình huống bất lợi trở thành thuận lợi"

-
Người giám đốc tự nhủ: "Vậy thật tuyệt nếu cứ mỗi tháng lại có một vụ cướp!"

> Điều này được gọi là: "Hãy loại bỏ những điều khó chịu - Hạnh phúc là điều quan trọng nhất"

-
Ngày hôm sau, TV đưa tin 100 triệu đã bị cướp khỏi nhà băng. Những tên cướp đếm đi đếm lại thì chỉ có 20 triệu. Chúng rất giận dữ: "Chúng ta mạo hiểm mạng sống của mình chỉ để lấy 20 triệu, bọn chó lãnh đạo chỉ ngồi chơi mà cướp được 80 triệu. Đúng là học hành, có bằng cấp thì chúng nó được ngồi cái ghế đấy, cướp tiền siêu đẳng hơn chúng ta!"

> Điều này giải thích tại sao: "Kiến thức thì giá trị như vàng"

-
KẾT LUẬN: Trong cuộc sống luôn có những điều chúng ta có thể nhanh chóng nhìn ra, có những điều không như chúng ta thấy từ bên ngoài, và chân lý chỉ mang tính tương đối.
Quan trọng nhất là thái độ đối với cuộc sống này, hay cách nhìn chúng ta lựa chọn để mang lại vui vẻ, hạnh phúc cho bản thân, cho những người thân xung quanh mình.

-internet

Vị Tổng giám đốc gọi hắn lên và hỏi chuyện:


- Tôi thấy cậu cũng đứng đắn, chững chạc và rạch ròi. Vậy sao trong công ty vẫn có lời ra tiếng vào, dị nghị đàm tếu thế?

Hắn trả lời:

- Thưa anh, trời nắng hạn cả tuần nay, đang trưa nắng gắt bỗng đổ trận mưa rào, người nông dân mừng rỡ ra mặt vì ruộng đất thoát khỏi hạn hán, kẻ làm nghề rửa xe hớn hở vì khách rửa xe đông, nhưng những người đang trên đường thì lại ghét vì đường bẩn và mưa ướt người.

Trăng mùa thu sáng vằng vặc như gương treo trên bầu trời đêm, hàng thi nhân vui mừng gặp dịp thưởng du ngâm vịnh, nhưng bọn đạo chích lại ghét vì ánh trăng quá sáng tỏ.

Trời đất kia vốn vô tư không thiên vị, mà cơn nắng mưa thời tiết vẫn bị thế gian trách hận ghét thương. Còn bản thân em cũng đâu phải một người vẹn toàn thì làm sao tránh khỏi tiếng chê bai chỉ trích.

Cho nên em nghĩ rằng: Đối với tiếng thị phi trong thế gian nên bình tâm suy xét, đừng nên vội tin nghe. Cấp trên nghe lời thị phi thì nhân viên bị hại. Cha mẹ tin nghe lời thị phi thì con cái bị ruồng bỏ. Vợ chồng tin nghe lời thị phi thì gia đình ly tán.

Tiếng thị phi của thế gian nọc độc còn hơn rắn rết, bén hơn gươm đao, giết người không rướm máu.

Cho nên cứ an nhiên mà sống thôi!

-internet






Hồi tôi quen cô bạn làm cửa hàng mỹ nghệ ,tôi xách về nhà cái khung kính lồng hai chữ "thôi kệ" do nhà thư pháp Thanh Sơn viết. Thoạt đầu nhìn thấy vô duyên tệ! Người ta viết thư pháp chọn câu thơ, câu nhạc, từ ngữ gì hay ho mà viết, cái ông này viết hai chữ thuần Việt, ít nghĩa, lại là " khẩu ngôn" cho trạng thái tâm lý chán ngán ,phó mặc, buông xuôi...Hết sức tiêu cực! Thế rồi có những lúc phải lo lắng, suy nghĩ, tính toán...mệt cả óc, chợt nhìn thấy " thôi kệ!" nên quyết định luôn. Thôi kệ cũng khá tích cực trong trạng thái cần quyết định: " quẳng quánh lo đi mà vui sống". Làm sao mà quẳng được nếu không chấp nhận thôi kệ! Cứ mặc cho số phận. Ừ ! "Chịu khó không bằng có thời!", " mưu sự tại nhân thành sự tại thiên" " sướng khổ có số". Ngẫm lại sự đời đúng thế thật!


Vì cái gì mà thế sự nhiễu nhương thế này?!

Đời người chỉ là quảng thời gian từ khi sinh đến khi tử, dài ngắn tùy số phận định đoạt, sướng khổ cũng thế! Chẳng ai được chọn cha mẹ, dòng giống, hoàn cảnh để sinh ra, chẳng ai có thể quyết định cho cái chết của mình (ngay cả tự tử cũng do số phận định đoạt, vì phải có các điều kiện cần và đủ để quyết định và thực hiện, nếu không sẽ có những khả năng ngăn chặn). Vậy mà trong quảng thời gian quá ngắn ngủi của đời người, con người cứ mãi miết đi theo một qui trình định trước bởi các bản năng.
Thứ tham, sân, si, hỉ, ái, nộ của lục súc được loài động vật cao cấp này nâng lên thành cái quyền sở hữu những thứ trang sức như quyền lực, tiền của...Và xã hội bỗng xuất hiện hình thái sơ khai: thống trị và nô lệ.
Khi con người đi tìm cái tôi của mình trong đám đông?! Họ chỉ có thể tìm thấy khi ánh mắt đó sợ hãi và khuất phục trước quyền uy của họ?!
Và kết quả là ra đường thì gặp vua, vua to vua nhỏ, vua cha vua con, vua quyền, vua lực...vua đầy đường đầy chợ, đầy thương trường, chính trường!
Nếu không làm được vua thì chỉ còn làm nô lệ!
Chuyện mới toanh: có ông tiến sĩ trẻ, mới từ nước ngoài về nhận chức giảng viên ở trường ĐHBK, chạy xe máy rất đúng luật, dừng xe ở ngã tư đèn đỏ, bị một xe phía sau húc vào đuôi, ông đem luật ra mà nói phải trái, đám thanh niên rút nhị côn ra nói lực với ông, cái thời "Thạch Sanh thì ít Lý Thông thì nhiều", nên khi cảnh sát 113 đến nơi, ông đã được kéo vào nhà dân nằm chờ xe cấp cứu. Bây giờ ông còn nằm hôn mê! Chắc phòng tổ chức đang tiếc tiền đã cho ông ăn học. Mấy ông vua lực chắc đang nhậu mừng chiến công hiển hách ở quán bar, nhà hàng. Mấy vua cha đang cãi nhau về chuyện ma túy, ông nào có con nghiện thì bảo nên gọi đó là bệnh, ông nào không con cháu gì dính tới nghiện thì bảo đó là tệ nạn! Ông tiến sĩ đừng ra nước ngoài, thì ông đã được học cái thói hèn của dân nô lệ: Đúng sai gì cũng cười, cũng gật gật đầu, miệng lẫm bẩm: Xin lỗi! Cũng sẵn sàng móc tiền ra thế mạng...thì đâu đến nỗi! Cái lỗi là ông học nhiều mà không biết là có nhiều người không học! May mà gặp vua lực, chứ gặp vua quyền thì có khi ông còn bị thêm cái tội " chống người thi hành công vụ", chờ nếu tỉnh được thì ra tòa lãnh án! Không thôi kệ! Thì làm gì?

Không đọc báo từ khi mục tin buồn cũng không chính xác, vô mạng thì thiên hạ ai cũng đua nhau làm thầy, ai cũng phất một lá cờ chính nghĩa để chửi bới, miệt thị người khác. Ai cũng dành phần "đứng vào chỗ đúng, để nhìn thấy cái sai, mà chẳng ai chịu đứng vào chỗ sai để nhìn thấy cái đúng". Có vẻ như bây giờ người ta không đọc để mà học hỏi, đọc để mà hiểu; mà họ đọc để tìm học trò, xem đứa nào dốt để dạy bảo, để chửi bới! Lạ thật! Kiểu này hết hàm hồ thì phát triển đến côn đồ mất! Làm gì không thôi kệ!? May mà còn tìm được người để học hỏi, thế cũng an ủi cho thời gian nhốt mình trong phòng như kẻ nghiện net, để khỏi ra đường gặp vua, để khỏi lắc đầu ngao ngán đến mõi cổ, để khỏi lẩm bẩm xin lỗi đến mõi miệng! Thôi kệ!

Chuyện dân sinh đã nhập nhằng, chuyện quốc thái lại càng bê bết! Cũng cảnh kẻ Bắc người Tây. Mỗi người một ý! Nghiệp nước nặng như gông! Chẳng biết còn cùm dân bao nhiêu kiếp nữa! Hết chống ngoại xâm lại tranh quyền tranh bá! Lặp lại lịch sử, mà làm như lập lại lịch sử!
Bàn quốc sự ồn như ếch trong ao! Nhìn xuống mũi chân mình mà nói chuyện trời cao!
Đọc văn bản luật 15.6 mù cả mắt, tối cả mày! Trời đất đen thui, vần vũ như bão, lốc sắp giáng xuống, đến nỗi ký năm 08 mà tưởng ký năm 78. Một lời hứa như ánh sáng cuối đường hầm, như ánh nắng xuyên qua kẻ mây, chút hy vọng bão tan! Hy vọng với chả thất vọng làm gì? Thứ nào cũng có lý do, cũng tính cái quyền, cái lợi trong đó hết rồi. Cái chính là họ tính cho ai ngoài họ? Thôi kệ!

Làm gì mà không thôi kệ?! Đã không thể đội đá vá trời, không thể làm vua thì làm nô lệ chứ làm gì mà không thôi kệ?
Thôi kệ đi cho khỏi nhức đầu!

-internet

vi → en
Do not stop the shelf ? ! Has not the skin and sky , the king could not slavery but do not stop the shelf ? Come off the shelf go for headaches !

Thứ Năm, 28 tháng 11, 2013

Một nhóm sinh viên, sau khi tốt nghiệp ra trường đều có công việc tốt, rủ nhau về thăm thầy giáo cũ. Sau một hồi trò chuyện, họ bắt đầu phàn nàn về những căng thẳng trong công việc cũng như trong cuộc sống. Nghe vậy, người thầy đi vào bếp và quay trở ra với một bình cà phê lớn cùng những chiếc tách khác nhau: chiếc bằng sứ, chiếc bằng nhựa, chiếc thuỷ tinh, chiếc bằng pha lê, có vài chiếc tách trông rất đơn giản, nhưng cũng có cái rất đắt tiền. Người thầy bảo các học trò tự chọn tách và rót cà phê cho mình.
Sau khi mỗi người đều đã có một tách cà phê, người thầy bắt đầu nói:

- Nếu các em chú ý thì sẽ nhận ra điều này: những chiếc tách đắt tiền và đẹp đều đã được lấy hết, chẳng ai đụng đến những chiếc tách rẻ tiền cả. Có lẽ mọi người sẽ cảm thấy điều này thật bình thường vì ai chẳng muốn chọn cho mình cái tốt nhất, nhưng điều ấy lại chính là nguồn gốc của mọi vấn đề rắc rối trong cuộc sống của các em.

Điều mà chúng ta thực sự cần là cà phê, chứ không phải chiếc tách, nhưng ai cũng vội vàng chọn những chiếc tách tốt nhất, rồi sau đó còn liếc mắt qua người bên cạnh để xem tách của họ có đẹp hơn tách của mình không.

Cuộc sống chính là cà phê, còn công việc, tiền bạc và địa vị xã hội chính là những chiếc tách. Chúng là công cụ để giữ và chứa đựng cuộc sống, và không làm thay đổi chất lượng cuộc sống chúng ta. Đôi khi, vì chúng ta cứ tập trung vào chiếc tách, mà bỏ qua việc thưởng thức hương vị cà phê mà cuộc sống cho chúng ta.

Vậy đó. Hãy thoải mái nhâm nhi cà phê của mình, và đừng để những chiếc tách ảnh hưởng quá mức đến vị cà phê tuyệt vời đó.

-Internet.